Ngóng Về Phương Đó

Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày mỗi nhớ / Nhưng càng ngày thì nỗi nhớ nhiều hơn / Từ sáng tinh sương cho tới hoàng hôn / Nhớ nhớ nhớ hàng trăm, ngàn chữ nhớ